Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không ai có thể biết mình mình sắp gặp phải chuyện gì. Quan trọng là có thể đứng vững qua những biến cố không? Mặc dù đã ba năm trôi qua, tôi cũng không thể quên những giây phút ấy, ngày cưới của tôi thật kinh hoàng!
Tôi và anh, chúng tôi biết và yêu nhau cũng gần 7 năm. Lúc mới lớn, tôi là cô gái trong sáng và tình yêu đầu của tôi cũng là anh, niềm tin tuyệt đối dành cho anh, trong mắt tôi anh là người đàn ông hoàn hảo. Khi tôi bước chân vào đại học, vì khoảng cách, vì thời gian chúng tôi không có điều kiện gặp nhau nhiều nhưng lúc nào tôi cũng tin tưởng anh. Nhưng không ai học được chữ ngờ, anh ở nhà quen biết một cô gái cùng quê và đã nhanh chóng đính hôn. Điều này anh cũng không cho tôi biết, tôi ở đây phấn đấu cùng với niềm tin chung thủy của anh.
Vào năm cuối đại học, anh đã xuống chỗ tôi, chưa kịp vui hết niềm vui vì bất ngờ được gặp anh thì thật bẽ bàng và thất vọng khi nghe anh kể những chuyện đã xảy ra ở nhà. Nhưng anh đã xin lỗi và van xin tôi hãy bỏ qua tất cả, anh nói đó chỉ là thoáng qua, anh không thể quên tôi và anh với cô gái kia đã hủy hôn ước. Tôi vẫn yêu anh và tha thứ.
|
Ảnh minh họa: IM. |
Đám cưới của chúng tôi diễn ra nhưng không có sự chúc phúc của gia đình tôi vì họ luôn ám ảnh quá khứ của anh, họ thương con, thương cháu. Sau một ngày tiếp khách mệt mỏi, tưởng chừng đêm ấy tôi sẽ là người hạnh phúc nhất, được nâng niu, được trân trọng. Nhưng khi đang vui vẻ mở quà mừng thì bỗng chốc nụ cười hạnh phúc biến mất. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình nữa, cô gái mà anh đính hôn trước đây đã gửi cho tôi những tấm ảnh trong lúc đính hôn của hai người, cùng những kỷ vật hai người đã có với nhau.
Tôi đau khổ tới mức tuyệt vọng, dù trước đây tôi đã chuẩn bị tinh thần và đã tha thứ cho anh. Nhưng trong đầu tôi nghĩ, tại sao lại là lúc này? Nỗi đau càng nhân lên khi xem qua từng bức ảnh, họ cười nói, âu yếm nhau rất thân mật cùng với sự chúc phúc của nhiều người. Tôi đã khóc và khóc rất nhiều, thấy tủi thân trong ngôi nhà lạ hoắc, trước người mà cuộc đời sau này mình gọi là chồng. Tôi đã dằn vặt anh rất nhiều.
Và tôi không có đêm tân hôn như những người con gái khác!
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi giờ đây đã là một người vợ, một người mẹ chín chắn, không còn bồng bột, ngây thơ như xưa nữa, cuộc sống của tôi bây giờ rẽ sang một hướng khác, một hướng đi mà tôi không bao giờ tôi nghĩ mình có thể nhận được. Đâu phải đêm tân hôn là tất cả. Giờ đây tôi và anh sống với nhau thật hạnh phúc, cùng với một cậu con trai kháu khỉnh. Và tôi cảm thấy không hối hận khi chọn anh, anh là một người chồng tốt, thương vợ, thương con và điều anh thường nói với tôi làm tôi thấy hãnh diện: "Anh phải làm cho em hạnh phúc, anh đã làm cho em rớt nước mắt vì anh nhiều lắm rồi và anh yêu em!".
Đó là thời gian thử thách cho tình yêu của chúng tôi, và tôi cảm nhận rằng, khó khăn sẽ làm cho con người ta nghị lực hơn. Hạnh phúc là tự mình tạo ra chứ không ai có thể mang đến cho mình.